Hôm trước có thấy bài một bạn chia sẻ lại cuốn sổ tay của mẹ bạn ghi chép chi phí cho việc học đại học của bạn ấy mà thấy cảm động quá, lại nhớ về thời còn đi học. 

Ngày đó gia đình mình còn khó khăn nhiều khi đến kì hạn đóng học mà cũng chẳng có tiền để đóng. Lúc đó nào biết gì đâu, cứ thúc giục mẹ nhanh lên đóng học cho, đến hạn chót rồi, xấu hổ lắm. Rồi mẹ lại vay hàng xóm tiền đưa cho đóng học. Thế là xong, ngày đó chẳng nghĩ được gì nhiều.

Đấy là nói về tiền học phí ở trường thôi nhé, chưa nói đến tiền học thêm. Vâng, còn có thêm tiền học thêm nữa, học thêm bắt buộc, học thêm tự nguyện.  Ngày đó nếu mà biết suy nghĩ thì chắc chẳng đi học thêm học nếm gì cả. Cái suy nghĩ không học thêm không giỏi được thì đúng là chỉ có của những đứa mới lớn, giờ nhìn lại thấy buồn cười quá nhưng cũng có thể hiểu được. Thậm chí có lúc đi học thêm chỉ để…cho bằng bạn bằng bè.


Và tất cả gánh nặng học phí ba mẹ lại gánh. Cứ mỗi cuối tháng nào là tiền học thêm toán, thêm lý, thêm hóa…đủ thứ lỉnh kỉnh. Kết quả thì thi đại học vẫn rớt, giờ nhìn lại thì thấy không gì là bất ngờ cả, khả năng tự học lúc đó quá kém, học không hiệu quả, vì sự học đơn giản không xuất phát từ bên trong, từ niềm khao khát muốn học thật giỏi (sau này mình có thi lại đại học sau 3 năm không động vào sách vở, tự ôn 3 tháng và đỗ, lúc đó là mình có quyết tâm phải đậu để đi du học)

Sau này khi sang Đức rồi, mình bắt đầu cuộc sống tự lập 1 mình. Lúc này là khi mình nhận ra việc được học, chỉ tập trung học nó đáng giá biết bao. Khi muốn học cái gì đó mất phí thì mình phải tự lo chi phí đó. Thế nên là phải tiết kiệm để lo cho cuộc sống thường ngày và lo cho việc học tập, mở mang kiến thức. Nhưng chắc vì tiếc tiền sao mà mình học tập khá tốt bên này, đồng tiền tự làm ra mới biết nó giá trị như nào. Lúc này không còn học bừa phứa nữa mà phải cân nhắc xem cái nào mình thực sự muốn theo và muốn học, khi đó sẽ đầu tư và học nó. Nhiều khi cũng mong được như ngày xưa, bố mẹ nuôi không phải lo gì khác ngoài việc tập trung học, chắc sẽ thích lắm! Tất nhiên là với điều kiện bố mẹ không khó khăn như ngày xưa. 

Nói về việc học đại học với hiểu biết hạn hẹp của mình thì mình thấy ở Việt Nam mọi người còn quá coi trọng cái mác “Đại Học” nên Đại học gần như là cái bước tiếp theo sau khi học hết phổ thông. Nhiều người vào trường đại học vì cũng chẳng biết làm gì khác. Nếu mà có học được xong thì cũng tốn rất nhiều tiền, xong rồi ra trường không tìm được việc, lại làm việc khác chẳng liên quan gì đến cái học ở trường. Thật là trớ trêu nhưng là sự thật! Mình biết rất nhiều bạn bè của mình như vậy, cá nhân mình cũng từng thế. Đi học mà trong khi chẳng biết là mình muốn gì ở ngôi trường đó cả, vật vờ vài năm không được cái gì ngoài sự lãng phí tiền bạc, thời gian, tuổi trẻ.


Ở Đức thì rất khác, nếu bạn muốn có một cái “nghề” để làm, để mưu sinh thì bạn đi học nghề, thời gian học ngắn hơn, vừa học vừa thực hành và sau 2-3 năm các bạn sẽ hoàn thành khóa học. Và Khi học xong các bạn cũng có rất nhiều sự lựa chọn để học lên tiếp, kể cả là học Đại học. Còn bạn nào muốn thực sự tìm hiểu, nghiên cứ chuyên sâu về lĩnh vực nào đó thì đi học Đại học, chương trình học sẽ rất nặng và hàn lâm hơn nhiều so với học nghề, bởi vậy nó không dành cho tất cả mọi người. Theo mình thì bạn nào chăm chỉ và có khả năng tự học tốt mới nên theo học Đại học. Còn ai mà đi học phổ thông cũng chỉ lẹt đẹt thì thôi, nên tìm con đường khác! Ngoài ra ở Đức hệ thống giáo dục cũng được phân ra từ rất sớm, không như ở Việt Nam là gần như ai cũng học cấp 1, cấp 2 rồi cấp 3. Cái này mình sẽ nói ở bài viết khác.

Trở lại với cuốn sổ tay ghi chép chi phí học Đại học kia, nó khiến mình bất ngờ bởi vì số tiền tổng kết quá lớn so với bình quân thu nhập của người Việt Nam. Nghĩ lại các bậc làm cha mẹ ở Việt Nam giỏi thật, làm thế nào mà xoay sở được nhiều tiền như thế không biết. Con cái thì cứ mỗi tháng xin tiền chẳng nghĩ được rằng cộng dồn lại nó nhiều đến thế. Chỉ có thể xuất phát từ tình yêu dành cho con cái thôi!

Sau này mình sẽ dạy cho con mình về giá trị của đồng tiền, về việc kiếm được nó không hề dễ dàng để con biết quý trọng những gì con có, và sẽ dạy cho con các kỹ năng tự học, vì đó là kỹ năng quan trọng nhất trong hành trình học tập của con. Sẽ ủng hộ những gì con muốn học nếu nó hợp lý chứ không bắt ép con học gì cả, bởi mình đã trả qua nên biết, chỉ khi nào chúng ta học cái chúng ta thích thú thì khi đó mới phát huy toàn bộ hiệu quả được!

Cuối bài con muốn cám ơn bố mẹ đã vất vả nuôi con ăn học đến tận những năm ngoài 20 tuổi cho đến khi con ra nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới (nói ra xấu hổ quá, dù biết ở Việt Nam điều đó bình thường). Đến bây giờ con vẫn học, và sẽ còn học nhiều nhưng giờ là lúc con tự lo cho việc đó, tự cầm lái con tàu bản thân trên hành trình cuộc đời!

Mời các bạn xem tiếp một vài hình ảnh về cuốn sổ ghi chép trên.


0 Comments

Leave a Reply

Avatar placeholder

Your email address will not be published. Required fields are marked *