
Nếu sinh ra trong một gia đình không phải là khá giả thì chắc bạn sẽ nghe câu này nhiều, mặc dù lúc đó tất nhiên là bạn chẳng hiểu nổi ý nghĩa thực sự sau câu nói đó, mà chỉ vui mừng khi được ăn thôi.
Những con người lạ kỳ – trong tâm cũng muốn thử nhưng lại nói là không muốn ăn. Mẹ tôi là một trong những con người đó!
“Mẹ không ăn đâu, con ăn đi” – một câu nói cụ thể, đứa trẻ nào cũng hiểu nhưng khi trưởng thành rồi nghĩ lại nhiều đứa trẻ khi đó sẽ phải rơi nước mắt. Mẹ nào chẳng yêu thương con, dù mình không có gì cũng được nhưng những gì tốt đẹp nhất thì sẽ dành phần con.
Một ngày tình cờ mình lướt facebook có thấy một trang nào đó chia sẻ lại câu nói này, trong lòng người con trai xa xứ lại nhớ đến người mẹ đang ở quê nhà!
Khi xưa nhà mình cũng không phải thuộc khá giả gì, tuy không quá khó khăn nhưng cũng chỉ đủ của ăn, không nói đến của để. Bố mẹ mình có một quán nước nhỏ ở cạnh một cơ quan nhà nước, các anh chị ở cơ quan đó thường ngồi quán nước nhà mình nghỉ ngơi, buôn chuyện. Vì mẹ rất hiền hậu nên mọi người rất quý, các cô, các chị cũng hay cho bánh kẹo, hoa quả. Bà thường cất nó vào trong tủ chờ đứa con trai, chẳng ăn. Mình lúc đó còn nhỏ, chỉ tầm cấp 1 thôi. Cứ đi học về là chạy lại hỏi hôm nay có gì ăn không và kiếm đồ ăn. Có lần thì mẹ lôi ra vài quả cam, lần thì vài cái kẹo, cái bánh…rồi hai mẹ con cùng ăn. Vì bà không muốn tôi ăn nhiều một lúc nên nói là mẹ cũng chưa ăn, hai mẹ con cùng ăn nhé.
Gọi là hai mẹ con cùng ăn chứ thực ra bà toàn bóc cho tôi ăn, phần ăn của bà bà để lại. Tôi hỏi thì bà kêu không có đói, những lúc đó tôi vui lắm vì tôi biết tôi sẽ được ăn thêm. Vậy là sau khi ăn hết phần của mình tôi nhìn mẹ với ánh mắt đầy hy vọng và hỏi kiểu như: “Mẹ ơi mẹ không ăn à?”. Chỉ chờ mẹ nói câu “Mẹ không đói” là tôi chêm ngay vào là “thế con ăn nhé”. Thế là thằng nhóc no bụng, còn bà mẹ thì tất nhiên cũng vui, vì vốn dĩ trong tư tưởng những gì ngon, tốt đẹp luôn dành phần con mà!

Cứ vậy thôi, ngày qua ngày, chẳng mấy chốc mà cậu nhóc năm xưa đã trở thành thiếu niên và giờ là người trưởng thành. Những ký ức hơn cả hai chục năm về trước vẫn còn nguyên – câu chuyện “mẹ không đói”, câu chuyện mà chắc chắn rằng cậu sẽ nhắc đi nhắc lại cho các con cậu nghe để chúng biết rằng bà, tình yêu của bậc bố mẹ đối với con cái lớn như nào.
Chúng ta, có người thì được nghe nhiều “mẹ không đói”, có người thì không. Nhưng có thế nào thì tình yêu của bố mẹ đối với con cái luôn là vô bờ bến, chỉ là cách thể hiện khác nhau. Chẳng ai biết cuộc sống sẽ đi về đâu, thời gian trôi nhanh lắm, sẽ không ai biết được bố mẹ sẽ sống với chúng ta bao lâu, vậy nên những ai còn bố mẹ xin đừng làm bố mẹ buồn lòng, đừng để cảnh “cha mẹ sống không phụng dưỡng, mất đi rồi lại cúng bái rình rang!”

0 Comments